* Hai bài viết có số phiếu bình chọn cao trong Cuộc bình chọn Bài Viết Yêu Thích dành cho thành viên:Bài 1. Mùa Thu Tình Yêu
Bài 2. Mười Năm Không Gặp... Thì Mười Năm Nữa
Bài 1: Bài viết là một kỷ niệm đẹp thời học trò. Mối tình đầu trong sáng đã được vun đắp và chấp cánh bay xa. Họ đã được hạnh phúc bên nhau mãi mãi... Xin chúc mừng và cảm ơn tác giả đã tham gia chương trình.
-------------------------------------------------------------------
Mùa thu
TÌNH YÊU
____________________________________________________________________
evangeline
Sớm mai thức dậy, mở toang ô cửa sổ trên căn gác nhỏ, bỗng nghe lời thì thầm của gió cuối thu về dịu ngọt, se lạnh. Vậy là thêm một mùa thu nữa đi qua trong đời, để tóc xanh ngày nào đã phai màu theo năm tháng thời gian. Kỉ niệm cũ ùa về, chợt nhớ về những ngày đầu tiên gặp anh trong giảng đường Văn Khoa ngày ấy. Ngày đã thật xa trong kí ức nhưng vẫn sáng, đẹp lung linh như tình yêu của anh dành cho tôi.
- Sao
ông ngồi chỗ của bạn
tui?
- Chỗ này có ghi tên ai đâu?
- Nhưng ông không thấy tui để mấy cuốn sách trên đó để giữ chỗ hả?
Anh xuống giọng năn nỉ:
- Thôi
bà cho tui ngồi ké đi! Mấy lần đi trễ toàn đứng ngoài cửa lớp ghi note, mỏi chân mà còn không nghe rõ bài giảng của giáo sư nữa...
Chỗ mà anh xin tôi
ngồi ké là một cái nắp bàn bằng gỗ để giữa hai cái ghế trong phòng 301 của trường. Đó là qui định của thời sinh viên chúng tôi. Hễ ai đến lớp trước thì
xí chỗ cho mình và các bạn chung nhóm bằng cách rải sách, vở lên bàn, ghế... sao cho đủ chỗ ngồi cho cả nhóm. Nhưng với điều kiện là chủ nhân xí chỗ phải ngồi đó canh chừng và la lên khi có ai đó giành chỗ mình đã giữ. Vì chỉ cần quay đi chút xíu thôi thì đã xảy ra chuyện... như vậy nè! Thật tức mà không cãi lại được, vì
hắn đã bỏ sách của tôi làm dấu sang chỗ khác rồi!
Nhìn vẻ mặt và giọng nói thiểu não của anh, tôi đành nói:
- Ừ, thôi lỡ rồi. Tui cho ông ngồi chỗ đó... một lần này thôi nhé. Mai mốt ráng đi học sớm mà giữ chỗ!
- Vậy thôi, lần sau bà xí chỗ giùm tui luôn đi! Tui từ bên trường khác
bay qua đây học thêm vài tín chỉ nên toàn là đi trễ, không giành được chỗ ngồi trong lớp lần nào hết.
- Xí! Chắc ông chọn lầm người rồi. Tui không phải là
đầy tớ của ông đâu nha!
Và kể từ lúc đó trở đi anh là người gây nhiều phiền hà cho tôi. Trước tiên là lũ bạn 6,7 đứa chung nhóm:
- Ê, sao kì vậy? Hôm nay sao Sơn Ca cho người lạ hoắc nào vào ngồi chung chỗ với bọn mình thế?
- Hắn trông bụi đời quá!
Mà quả thật anh đang sở hữu mái tóc hơi dài như
người rừng vậy!
- Nhìn vẻ mặt hắn gian thế nào ấy. Chắc tìm cách ngồi chung với tụi mình là có ý đồ gì đây!
- Hay là nhỏ này thích hắn? Eo ui!
Tức quá, nhưng không biết làm sao cãi lại với 6,7 cái miệng đang tranh nhau mà... đổ tội và trêu chọc, tôi la lên:
- Thôi mấy bạn giỏi quá ha! Ngày mai tự đi mà kiếm chỗ cho mình nghe. Tớ đã có công đi sớm giữ chỗ cho cả nhóm, vậy mà còn...
Rồi chớp chớp mắt, tôi chuẩn bị nhỏ vài giọt nước mắt
cá sấu vì... oan ức!
Quả thật chiêu này làm tụi bạn xuống nước liền cái
rụp và vào lớp giành nhau những chỗ đã
xí phần để ngồi kế đứa này hay đứa kia. Có mấy chỗ thôi mà cũng giành nhau
loạn xị lên. Ngày nào cũng như thế cả!
Chuông reng vào lớp, anh cũng vào lớp và chễm chệ leo lên miếng ghế, chen chúc giữa 2 cái ghế của tôi và Tylak, nên dù đã thỏa thuận với anh nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi bực bội gì đâu! Quên kể nữa nè: hồi đó bọn tôi toàn gọi nhau bằng biệt hiệu của nhóm đặt cho nhau, chứ không kêu tên nhau. Chắc sợ người khác biết tên thật của minh. Cả nhóm đặt biệt danh cho nhau theo tính cách của từng đứa. Nhỏ Vân là Mây Trời, nhỏ Liên là Tylak, tên Phong là Gió Chiều, tên Thành là Viễn Du, nhỏ Ánh là Ngàn Sao, nhỏ Thảo là Cỏ Hồng, tôi là Sơn Ca,...
Giờ học Hán Văn rồi cũng trôi qua trong sự căng thẳng của cả lớp - nào là học những nét sổ, ngang, phẩy, mác, móc, chấm, hất... Rồi lại tùy trường hợp trong mỗi nét lại chia ra nhiều nét khác nữa. Một ngôn ngữ mà từ hồi nào đến giờ đâu đứa nào biết đâu!
Tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ, anh quay sang hỏi nhỏ tôi:
- Bà tên gì?
Tôi nghĩ thầm: Giờ này hắn mới hỏi!
- Tên tui hả?
- Mèn ui, sao tên bà giống cải lương dzữ vậy?
Mặt tôi nghênh lên,
kênh xì-po:
- Ừa, tên Ba Mẹ tui đặt vậy đó, có mắc mớ gì ông không mà lại chê tên tui!
- Không, ý tui nói là tên bà đẹp, nhưng hơi dài chút xíu thôi mà!
- Nhưng bà đừng giận tui nghe. Tui hỏi tên bà để viết tặng cho bà tên bà bằng chữ Hán nè...
Ây da! Hắn muốn trả ơn hay muốn xin lỗi đây ta? Để xem...
Anh lấy trong vở ra một tờ giấy trắng học trò và nắn nót viết. Công nhận anh viết tên tôi bằng chữ Hán với những nét thật đẹp, thật bay bướm.
- Ui chao, đẹp quá! Viết cho tui với, viết cho tui với...
Cả lũ bạn phát hiện tài năng và vây quanh anh xin chữ tên mình cứ như xin chữ kí của một thần tượng vậy!
Rồi kể từ đó anh trở thành bạn chung của cả nhóm chúng tôi. Mỗi lần đến giờ học Hán Văn thì anh ở đâu lại xuất hiện, để học chung với chúng tôi và biệt danh Lang Thang cho anh có từ đó...
- Nhà ông ở đâu vậy?
- Bà hỏi làm chi?
Tự nhiên tôi ấp úng:
- Tại... thấy ông toàn đi học trễ!
- Nhà tui hả? Ở tận Thủ Đức lận. Tui học bên trường Thuốc. Tại thích môn Hán Văn nên qua đây ghi danh học thêm. Lúc đầu định học vài buổi cho vui nhưng giờ thì muốn học luôn
rùi!
Tôi nghĩ thầm: sao kỳ vậy ta!
Trả lời xong anh chun mũi làm một điệu bộ thật đáng ghét, nhưng tôi phớt lờ và đáp trả:
- Ah ah, ông học trường Y hả? Qua trường Văn của tui học
ké hả?
- Ừ, học Y khô khan quá! Văn chương chút cho ướt át bù lại đó mà...
Tôi rụt cổ, thè lưỡi trêu chọc:
- Chứ không phải ông sang Văn Khoa để kiếm
bồ hả?
Rồi tôi nhanh chân nhảy sang một bên nhằm tránh cái
cú đầu của anh, nhưng anh thản nhiên đáp:
- Ủa, sao bà biết hay vậy!
- Là ai thế? Tui biết không?
- Đừng hỏi, bí mật!
- Vậy thì ông giữ bí mật luôn đi, mai mốt khỏi kêu tui tư vấn giùm ah.
- Ừ, không kêu.
Giọng anh chợt nhỏ lại và ngập ngừng:
- Nhưng này, mai mốt bà đừng đi chung với ai hết nghe. Đừng cười giỡn với mấy
tên nhóc trong nhóm nữa nghe!
Ỷ lớn hơn
người ta chút xíu mà kêu bạn người ta bằng mấy thằng nhóc. Tôi le lưỡi lưỡi cười cười chọc tức anh:
- Ủa gì kì vậy? Tui có lỡ cười với ai hay đi chơi với ai thì... kệ tui, có mắc mớ gì đến anh đâu chứ!
- Nhưng tui... đau lòng!
- Thôi
cô bé kêu tui bằng anh đi. Tui lớn hơn cô bé mà!
Tôi bướng bỉnh lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, lớn tuổi hơn nhưng học chung lớp thì tui vẫn kêu bằng ông àh. Không chịu thì thôi, nghỉ chơi nhé!
- Anh thua cô bé vậy.
...
Rồi những buổi trưa cả nhóm không có giờ học, rủ nhau sang sân trường Dược nhặt lá khô rơi để ép vào sách, hoặc lang thang trên những con đường nở đầy hoa Hoàng Điệp trong thành phố. Loài hoa như một kỉ niệm thời đi học của bọn chúng tôi.
Chiến tranh thì ở rất xa, nhưng trong giảng đường, lớp học chúng tôi thì thật gần. Có đứa mất liên lạc với gia đình, có đứa mất người thân... Mắt hoe đỏ trên khuôn mặt của vài đứa bạn trong nhóm, tiếng cười đùa vắng hẳn! Chúng tôi như già đi trước tuổi và biết suy tư cho ngày mai, cho tuổi trẻ không định hướng của mình, suy nghĩ về vận mệnh đất nước, về thân phận con người...
Rồi ngày thi sắp đến, chữ nghĩa rơi rớt đâu đó trong tiếng khóc chung quanh mình. Chúng tôi hoang mang trong bước đi vào đời của mình.
...
Rồi ngày chiến tranh kết thúc, một ngày mưa tầm tã cuối tháng tư... Thời khắc đó trong tôi như có gì vỡ tan, như bóp nghẹt trái tim mình. Tôi đã cùng gia đình ra đi... nhưng rồi phải quay trở lại!
Còn anh, ngay sau khi tiếng súng vừa dứt, anh đã đạp xe vượt qua bao lô cốt còn khói của súng đạn, qua bao con đường còn nhiều xác chết, còn mùi của chiến tranh. Cái chết bất ngờ vẫn còn đâu đây trên từng con đường, góc phố... để tìm kiếm tôi. Chúng tôi gặp lại nhau như một định mệnh. Chúng tôi ôm nhau khóc và cười cho ngày gặp mặt mà những tưởng là đã không còn thấy nhau trong đời.
- Ôi, anh tưởng đã mất em luôn rồi, bé ạh.
Lúc đó tôi thật sự cảm động về tình cảm ưu ái anh dành cho tôi.
Sau cuộc chiến, tôi bị
stress rất nặng. Nhiều lần tôi đạp xe về trường xưa tìm lại một hình dáng cũ, tìm lại bóng dáng bạn bè và lớp học một thời của mình. Xa thật rồi, bạn bè tứ tán, mỗi đứa một phương trời, không một tin tức gì cho nhau cho đến tận bây giờ! Tự nhiên lạc mất nhau, chung quanh chỉ còn lại những khuôn mặt xa lạ, không quen biết... Tôi có cảm giác bơ vơ như mình bị bỏ lại và bật khóc vì hụt hẫng trong cuộc sống. Tính tình tôi bỗng trầm hẳn đi, không còn là con bé lí lắc như ngày nào nữa. Có những buổi trưa, buổi chiều xách xe chạy lòng vòng ngoài đường, đi bất kể mưa nắng, đi mà không biết mình đi đâu, về đâu, tìm kiếm gì cho cuộc sống...
Khoảng thời gian đó anh luôn bên tôi, an ủi và khích lệ đời sống tinh thần cho tôi. Nếu lúc đó tôi không có anh, tôi cũng không biết làm sao để vượt qua những cô đơn, những trống trải trong đời sống của mình... vì không còn một ai để chia sẻ!
Để rồi...
3 năm sau, kỉ niệm ngày chúng tôi quen nhau cũng là ngày cưới của chúng tôi.
Người bạn học năm nào đã trở thành người bạn đời yêu thương của nhau. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao khó khăn, thăng trầm trong cuộc sống để cùng đi bên nhau cho đến bây giờ và mãi mãi...
Hạnh phúc thật gần, các bạn nhỉ?